Năm 1899, khi mới một tuổi, Sidis đã có thể tự đọc tờ The New York Times . Năm 8 tuổi, anh ấy đã thông thạo tám ngôn ngữ khác nhau (tiếng Armenia, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Hy Lạp, tiếng Do Thái, tiếng Latinh, tiếng Nga và tiếng Thổ Nhĩ Kỳ). Tự phát minh ra một ngôn ngữ cho riêng mình có tên là ‘Vendergood’.
William James Sidis
Sidis đã lập kỷ lục thế giới vào năm 1909 về việc ghi danh trẻ nhất vào Đại học Harvard, khi ấy chỉ mới 11 tuổi, chuyên ngành toán cao cấp.
Tuy nhiên, những ký ức của Sidis về thời gian này không mấy vui vẻ. Người viết tiểu sử về cuộc đời ông, Amy Wallace đã ghi lại rằng:
“Anh ấy đã bị biến thành trò cười cho mọi người, cả cuộc đời mình anh ấy chưa từng hôn một cô gái nào. Anh ta bị trêu chọc, bị cánh báo giới săn đuổi và tất cả những gì anh ấy muốn là rời xa học viện để trở thành một người đàn ông bình thường như mọi người khác.
C phóng viên tin tức thường xuyên đi theo Sidis quanh khuôn viên trường, tìm cách giật gân câu chuyện của anh ta trong học vấn và đời sống.
Người ta cho rằng IQ của Sidis rơi vào khoảng từ 250 đến 300 (IQ của Einstein được ước tính là 160).
Sau khi tốt nghiệp Harvard năm 16 tuổi, Sidis có một thời gian ngắn làm giáo sư toán học tại Đại học Rice (Houston, TX). Tuy nhiên, ông đã từ chức ngay sau đó vì bị các nhà báo quấy rối ở mọi nơi ông đến. Phiền phức đến mức mà anh ấy đã phải tuyên bố rằng : “Tôi muốn sống một cuộc sống hoàn hảo. Cách duy nhất để sống một cuộc sống hoàn hảo là sống trong sự cô lập.”
Sau khi từ chức tại đại học Rice, Sidis lẩn trốn, chuyển từ thành phố này sang thành phố khác, làm những công việc với mức lương tối thiểu để kiếm sống. Trong thời gian này, ông đã viết rất nhiều sách về các chủ đề từ lịch sử hiện đại đến toán học.
Năm 1919, ông bị bắt vì điều phối một số cuộc mít tinh chính trị và bị kết án 18 tháng tù. Sau khi ra tù, ông tự cô lập mình trong căn hộ của mình ở Boston. Cuối cùng, ông quyết tâm sống một cuộc sống độc lập và riêng tư, trở nên xa lạ với chính cha mẹ mình trong suốt gian đoạn này.
Kể từ đấy, anh ấy đã sống những ngày còn lại của cuộc đời mình trong sự cô lập và hoàn toàn đơn độc cho đến khi ông qua đời vào năm 1944.
Có vẻ như tất cả những gì Sidis từng muốn là có một “cuộc sống bình thường” như bao nhiêu người khác. Và đối với ông ấy, sự thông minh và chỉ số IQ vượt trội chưa chắc đã là một món qùa tuyệt vời mà thượng đế dành tặng cho anh ta.